Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia

8.1 | Rừng cọ quê tôi – Nguyễn Thái Vận

SGK

Chẳng có nơi nào đẹp như sông Thao quê tôi, rừng cọ trập trùng.

Thân cọ vút thẳng trời hai ba chục mét cao, gió bão không thể quật ngã. Búp cọ vuốt dài như thanh kiếm sắc vung lên. Cây non vừa trồi, lá đã xoà sát mặt đất. Lá cọ tròn xoè ra nhiều phiến nhọn dài, trông xa như một rừng tay vẫy, trưa hè lấp loá nắng như rừng mặt trời mới mọc. Mùa xuân, chim chóc kéo về từng đàn. Chỉ nghe tiếng hót líu lo mà không thấy bóng chim đâu.  Đọc tiếp “8.1 | Rừng cọ quê tôi – Nguyễn Thái Vận”

8.1 | Tôi đi học – Thanh Tịnh

(Quê mẹ – 1941)

Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.

Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. Đọc tiếp “8.1 | Tôi đi học – Thanh Tịnh”

7.2 | Trung thu độc lập – Thép Mới

SGK

Dưới ánh trăng này, dòng thác nước sẽ đổ xuống làm chạy máy phát điện; ở giữa biển rộng, cờ đỏ sao vàng phấp phới bay trên những con tàu lớn.

(trích) Đọc tiếp “7.2 | Trung thu độc lập – Thép Mới”

7.2 | Người con gái Việt Nam (1958) – Tố Hữu

SGK

Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng
Em đã sống lại rồi, em đã sống!
Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
Không giết được em, người con gái anh hùng!

(trích) Đọc tiếp “7.2 | Người con gái Việt Nam (1958) – Tố Hữu”

7.2 | Ca Huế trên sông Hương – Hà Ánh Minh

  Xứ Huế vốn nổi tiếng với các điệu hò, hò khi đánh cá trên sông ngòi, biển cả, hò lúc cấy cày, gặt hái, trồng cây, chăn tằm. Mỗi câu hò Huế dù ngắn hay dài đều được gửi gắm ít ra một ý tình trọn vẹn. Từ ngữ địa phương được dùng nhuần nhuyễn và phổ biến, nhất là trong các câu hò đối đáp tri thức, ngôn ngữ được thể hiện thật tài ba, phong phú. Chèo cạn, bài thai, hò đưa linh buồn bã, hò giã gạo, ru em, giã vôi, giã điệp, bài chòi, bài tiệm, nàng vung náo nức nồng hậu tình người. Đọc tiếp “7.2 | Ca Huế trên sông Hương – Hà Ánh Minh”

7.2 | Chúc thọ cụ Phan Sào Nam (1927) – Võ Liêm Sơn

SGK

Phan tiên sinh là người hào kiệt
Mười năm xưa đọc hết thánh hiền
Gặp cơn đất đổ trời nghiêng
Lòng mẫn thế ưu thiên chan chứa

(trích) Đọc tiếp “7.2 | Chúc thọ cụ Phan Sào Nam (1927) – Võ Liêm Sơn”

7.2 | Những trò lố hay là Varen và Phan Bội Châu (1925) – Nguyễn Ái Quốc

Do sức ép của công luận ở Pháp và ở Đông Dương, ông Varen đã nửa chính thức hứa sẽ chǎm sóc vụ Phan Bội Châu. Ông hứa thế; giả thử cứ cho rằng một vị toàn quyền Đông Dương mà lại biết giữ lời hứa đi chǎng nữa, thì chúng ta vẫn được phép tự hỏi liệu quan toàn quyền Varen sẽ “chǎm sóc” vụ ấy vào lúc nào và ra làm sao.

Trước hết, ngài chỉ muốn chǎm sóc đến khi nào yên vị thật xong xuôi ở bên ấy đã. Đọc tiếp “7.2 | Những trò lố hay là Varen và Phan Bội Châu (1925) – Nguyễn Ái Quốc”